Chương hai hoàng thái tử [ trung ]
Phong Bác Lâu của Nghiêm gia hôm nay so với ngày thường thì im ắng rất nhiều.
Bên ngoài lâu cờ màu tung bay, đèn lồng rượu trà* to dài đỏ đến mức chói mắt, ngước mắt nhìn lên không thấy có khách trên tâng hai, nhưng tầng một thì ngay cả đại sảnh cũng kín cả người thậm chí còn có người đang đứng đợi chỗ, khiến cho người ta cảm thấy thật kỳ lạ.
Một chân của Nghiêm Phức Chi vừa bước qua cửa của Phong Bác Lâu, tiểu nhị liền khom người chạy đến tiếp đón :“Đại tiểu thư.” Nói xong, lén lút liếc mắt nhìn Mạnh Đình Huy đang mặc áo trắng bên cạnh, vẻ cười trên mặt nhạt đi một chút :“Đại tiểu thư đưa bạn bè đến, cũng không báo trước một tiếng với bọn tiểu nhân……”
Nghiêm Phức Chi mặc kệ, chỉ nhăm nhăm lôi Mạnh Đình Huy đi lên tầng hai :“Hôm nay cũng đã đến rồi, trên tầng hai tại sao không có tiếng khách khứa thế ?”
Tiểu nhị vội vàng đi lên phía trước chặn đường nói:“Đại tiểu thư không biết, hôm nay có mấy vị khách quý đến đây, đã bao toàn bộ tầng hai mất rồi. Ngài nhìn xem người ngồi trong cả cái sảnh đường này, có thiếu tiền không? Có tiền cũng không lên được trên đó đâu…… Đại tiểu thư người xem hay là muộn một chút nữa ngài lại đến có được không ……”
Nghiêm Phức Chi chớp mắt một cái, cười lạnh nói:“Ta về nhà mình uống chén rượu mà còn không được hay sao?”
Tiểu Nhị mồ hôi đầy trán, biết tính tình của nàng, nên càng không dám chặn đường nữa, trơ mắt nhìn nàng kéo người lên gác, cuối cùng dậm chân một cái, quay lại đi bẩm với đại đường chưởng quầy.
Nghiêm Phức Chi vừa lôi vừa kéo mà dẫn Mạnh Đình Huy lên lầu, trong miệng lầm bầm :“Đen mặt làm cái gì? Cô không biết đấy, người ta đến Phong Bác Lâu ăn cơm uống rượu là vì sao? Vì phong cảnh của tầng hai đó! Bằng không còn……”
Nàng chỉ lo quay đầu lại nói chuyện, không đề phòng cửa lên cầu thang bỗng đưa ra một cánh tay, cản đường của hai người lại, không khỏi lập tức dừng lại, nhíu mày giương mắt.
“Công tử nhà ta hôm nay đã bao toàn bộ lầu hai này, xin mời cô nương xuống phía dưới ngồi đi.” Người nói chuyện thân hình cao lớn, cánh tay dài đặt lên tay vịn cầu thang, mặt không chút thay đổi nói.
Nghiêm Phức Chi liếc mắt lườm hắn một cái, hơi hơi giận nói:“Nhìn chất liệu vải trên người này, cũng thật có mấy phần tiền. Nhưng mà công tử nhà ngươi có biết hay không, hắn lúc này đang ngồi trên địa bàn của nhà ai?”
Gương mặt nam nhân lạnh lùng, không hề mở miệng, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của nàng, nhìn thẳng về phía phía dưới.
Mạnh Đình Huy đứng sau hơi nhếch môi, trong lòng biết Nghiêm Phức Chi vô cùng sĩ diện, nay bị một kẻ dưới khinh thường như thế, làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này, liền ôm tâm trạng xem kịch vui dựa vào bên cạnh.
Quả nhiên, Nghiêm Phức Chi tức đến mặt đỏ hồng, liền chỉ thẳng vào người đó nói :“Ta đang hỏi ngươi đấy!”
Nam nhân vẫn không lên tiếng, nhưng từ phía cửa sổ sát đường đang mở rộng kia lại truyền đến tiếng cười–
“Địa bàn của nhà ai ? Đương nhiên là địa bàn của hoàng đế vương triều Đại Bình ta .”
Mạnh Đình Huy nghe thấy lời này, không khỏi nhướng mi nghiêng người, cũng ngóng sang bên đó.
Một nam tử còn trẻ tuổi đang ngồi dựa bên cửa sổ, một chân nhàn nhã gác lên bệ cửa, cầm một chiếc quạt đen như màu mực trong tay, thong thả mà phe phẩy, cẩm bào xanh nhạt bị gió thổi đến mức chợt cao chợt thấp, thật xứng với gương mặt dang cười như hoa của hắn, thật là có cảm giác như mùa xuân sắp đến.
Nghiêm Phức Chi không dự đoán được người nọ sẽ nói lời này, bị chặn họng mất nửa ngày mới quay lại, cười lạnh nói với Mạnh Đình Huy:“Đầu mùa xuân vẫn lạnh, đã có người không có đầu óc đã quạt tới quạt lui rồi, quạt đến mức mà gió lạnh cũng vèo vèo . Ta thì không hề thấy kiểu thế này hiếm lạ tí nào, đi, chúng ta đi xuống lầu……”
“Vị cô nương này kính xin dừng bước.” Chàng trai trẻ tuổi gọi nàng lại, sau đó nhếch môi với người đàn ông đang canh giữ ở cửa cầu thang.
Nam nhân hiểu ý, kính cẩn nói:“Vâng, công tử.” Lập tức liền đứng sang một bên.
Nghiêm Phức Chi không nhúc nhích, vẫn cú cười lạnh:“Hóa ra lầu hai này chính là bị ngươi bao sao ? Thật phí phạm khi có một đôi mắt xinh đẹp đến thế, Ngươi không nhìn thấy có bao nhiêu người ở dưới lầu vì không có chỗ ngồi mà phải thất vọng rời đi không?”
Mạnh Đình Huy thất sắc mặt của nam tử trẻ tuổi ấy hơi biến đổi, không khỏi cười nhẹ, vẫn đi đến một bên, ngồi vào cái bàn dựa cửa sổ, vô tâm đi quản khẩu chiến của hai người bọn họ.
Bên kia của lầu hai vẫn còn mấy gian nhã phòng, căn phòng ở phía tây cửa nửa mở nửa khép thấp thoáng có thể nhìn thấy được người ngồi bên trong, nhưng lại không thấy rõ bộ dáng.
Chàng trai trẻ tuổi ấy nhảy xuống khỏi cửa sổ, thẳng đi đến trước mặt Nghiêm Phức Chi, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, nét mặt hiện lên chút kỳ lạ, gấp quạt lại nói:“ Nhìn trang phục này, cô nương chắc hẳn là học của phủ nữ học Xung Châu ?”
Nghiêm Phức Chi lườm hắn một cái, đi về phía Mạnh Đình Huy, trong miệng thối nói:“Tên đăng đồ tử vô liêm sỉ.”
Nam tử trẻ tuổi đó không giận, ngược lại còn đi theo sau, lại cười hỏi:“Xin hỏi nếu như cô nương là đệ tử của phủ nữ học, vì sao không nghiên cứu học vấn mà lại đến dạo tửu lâu? Cô nương có biết hoàng thượng vì lập bách sở nữ học này đã tiêu phí bao nhiêu tâm huyết? Sao có thể đem thời gian quý báu lãng phí trên……”
Nghiêm Phức Chi quả thực là không hiểu ra sao, hướng về phía Mạnh Đình Huy nói:“Thật không hiểu tên điên này từ đâu ra nữa.”
Mạnh Đình Huy lơ đãng ừ một tiếng, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Chàng trai trẻ nhướng mi,“Tại hạ không phải tên điên, tại hạ……”
Còn chưa dứt lời, đã bị tiếng nói của nam tử truyền ra từ phía nhã gian bên kia cắt đứt:“Diên Chi, chớ để nhiều lời.”
Một câu vừa ngắn vừa lạnh như thế, lại làm tuổi trẻ nam tử nhất thời thu lại nụ cười ngậm miệng lui về phía sau.
Nghiêm Phức Chi chờ cho đến khi hắn bước vào trong nhã gian, thế mới quay đầu lại, nói với Mạnh Đình Huy:“Coi như thức thời. Nhưng mà cô nói xem, nam tử ngồi trong nhã gian kia nghe tiếng nói nhiều nhất chưa đến hai mươi tuổi, có thể khiến cho hắn nghe lời đến thế…..Mạnh Đình Huy rốt cuộc là cô có nghe ta nói gì không ?”
“Ừ…” Mạnh Đình Huy nhíu mày, dáng vẻ như vừa bị quấy rầy mộng đẹp, sau đó miễn cưỡng dựa vào lưng ghế : “Ờ… ta cũng không biết.”
Nghiêm Phức Chi bất đắc dĩ chọc chọc cái chung rượu trước mặt: “ Ta nói này, rốt cuộc thì cô có chuyện gì để quan tâm không thế ?”
Mạnh Đình Huy quay đầu lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:“Đọc sách, thi tiến sĩ, vào triều làm quan.”
“Không nghĩ đến sẽ lập gia đình à?” Nghiêm Phức Chi nhìn thẳng nàng,“Năm đó Thẩm phu nhân từng là nữ thần tử đầu tiên trong triều, làm quan đến chức Xu Mật Đô Thừa Chỉ, cuối cùng còn không là vì sợ già rồi không ai muốn, vì thế mà mau chóng từ quan lập gia đình à……”
Mạnh đình huy nhắm mắt,“Không có.”
— một người không có cha mẹ vô gia vô thế như nàng, có ai muốn lấy chứ?
Nàng không phải là người tuyệt sắc, thứ duy nhất khiến cho người ta khen được đó chính là một bụng học thức này, nhưng nếu không thi đỗ tiến sĩ không được làm quan, không có một bụng học thức này thì làm sao có nơi mà thi triển?
Nàng ta trả lời rõ ràng như thế, Nghiêm Phức Chi nghe xong không khỏi ngẩn người, thật lâu sau mới lại mở miệng, hình như đang giận dỗi:“Từ sau Thẩm Phu Nhân, bao nhiêu năm nay nữ tử vào triều làm quan, nhiều nhất chỉ ở hai nơi là Hồng Lô Tự Và Quang Lộc Tự, ngẫu nhiên có người vào được lục bộ, nhưng lại không ai có thể nhập chủ nhị phủ. Những nữ tử khác muốn thi lấy công danh, chẳng qua là mưu cầu vài năm nở mày nở mặt, mà cô hình như lại một lòng một dạ kiêu ngạo làm quan lớn, cũng không ngẫm lại có thể hay không.”
Mi mắt Mạnh Đình Huy rung lên một cái, cũng không nói gì nữa.
Bàn tay buông thõng bên ghế lại nhẹ nhàng siết lại.
Trong đầu có mấy hình ảnh vụt qua, khiến tim nàng đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
— Nhược ngô thân khả tế dân, ngô bất sở tích dã.
(Nếu thân này của ta có thể tế dân, thì ta đâu có tiếc gì)
Năm đó trong cơn mưa tầm tã, người đó câu nói tâm huyết đó……
Đến nay vẫn vang vọng bên tai.
Trong đêm mưa gió lạnh người đó ôm nàng thật chặt, hơi ấm trong miệng thở vào tai nàng, nhẹ giọng nói, tiểu cô nương, đừng sợ, đừng khóc……
“Mạnh Đình Huy?”
Lúc này nàng mới hoàn toàn hoàn hồn lại, trong lòng hoảng hốt khó kiềm chế.
Đúng lúc cửa nhã gian bị người khác đẩy ra, có tiếng cười khó kiềm chế của nam tử truyền đến.
Nghiêm Phức Chi quay đầu, lại gặp lại nam tử mặc thanh bào lúc nãy, không khỏi càng tức giận, vừa định mở miệng mắng hắn đứng ngoài nghe trộm, đã thấy bên trong lại đi ra một người, không khỏi ngẩn ra.
Người nọ áo đen giày đen, quần áo đơn giản, nhưng cây trâm gài tóc bạch ngọc đằng sau lại vô cùng quý giá; thân cốt cao lớn, gương mặt tuấn tú phi phàm, nhưng mắt phải lại bị một miếng vải đen bịt lại, ắt là người độc nhãn.
Hai người một trước một sau đi tới, nam tử cao lớn lúc trước canh giữ ở cửa cầu thang tất cung tất kính đi theo phía sau bọn họ, một tấc cũng không rời.
Khi ba người họ đi qua mặt các nàng, vị nam tử mặc áo bào xanh kia chợt dừng lại, nghiêng người cúi đầu, dán sát vào mặt Nghiêm Phức Chi, cười hì hì nói —
“Cô nương vừa rồi có một câu nói không được đúng. Thẩm phu nhân Tăng thị năm đó không phải là vì sợ già rồi không có ai muốn nên mới từ quan lập gia đình. Về sau nhất thiết đừng nên nói hưu nói vượn.”
Nghiêm Phức Chi xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng lui về phía sau hai bước, trong miệng mắng:“Vô sỉ! Vô lễ!” Nàng xoay người lay Mạnh Đình Huy, giận dữ nói:“Đợi đến khi ta trở về nói với phụ thân hành vi của tên đăng đồ tử này, sau đó……” Lại phát hiện ra dáng vẻ giờ phút này của Mạnh Đình Huy đang giật mình ngẩn ra, yên lặng nhìn nhìn vị nam tử áo đen kia.
“Mạnh đình huy?” Nàng ngạc nhiên gọi.
Mạnh đình huy lại không hề phản ứng, tay nắm lại thật chặt như hòn đá cứng, ánh mắt một đường nhìn theo người nọ, nhìn hắn đi từng bước một về phía cầu thang, nhìn hắn đi từng bước một xuống cầu thang, nhìn hắn đi từng bước một ra khỏi tửu lâu……
Sống lưng người đó thẳng tắp, bả vai rộng như thế, bước chân trầm ổn như vậy.
Bên hông không có ngọc sức (trang sức bằng ngọc), ngược lại là một miếng đá màu đen mỏng manh, trên mặt có hoa văn ẩn hiện, lúc bước lên phía trước nhẹ nhàng đung đưa, ẩn trong màu mực của áo bào, nếu không nhìn kỹ, gần như không phát hiện ra được.
Nàng nhìn rõ, mi mắt giật mạnh một cái, cả người run lên, sau đó không chút nghĩ ngợi liền phóng xuống tầng.
Là chàng……
Thật sự là chàng!
Bên ngoài Phong Bác lâu mặt trời rực rỡ cảnh xuân tươi đẹp, ánh sáng như vàng vụn chói lọi đến mức người ta không mở được mắt ra.
Nàng đứng lại thở hồng hộc, nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của người đó.
Có tiếng ngựa hí vọng lại từ bên kia đường, nàng nhìn qua, thấy chàng đang lên ngựa, ghìm cương chuyển hướng.
Hắn nghiêng người, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của nàng, không mảy may dừng lại, sau đó nhìn về phía hai người còn lại, miệng mấp máy cái gì đó sau đó, ba người liền giục ngựa rời đi.
Không hề quay đầu lại.
Nàng như bị đóng đinh trên mặt đất, ngay cả dũng khí đi lên phía trước nói với chàng một câu cũng không có.
Chàng không biết nàng ……
Nhưng chàng làm sao biết mà nhận được ra nàng đây?
Mười năm trước nàng được tìm ra từ trong đống người chết, quần áo lam lũ, rối bù, mồm miệng không rõ, thậm chí hắn còn không nhận ra nổi nàng là bé gái hay trai.
Mười năm sau nàng buộc tóc đeo quan, mặc quần áo của phủ nữ học, sạch sẽ chỉnh tề đứng ở trước mặt hắn, chàng làm sao có thể nghĩ ra được nàng chính là đứa bé nắm đó?
Đã nhiều năm như vậy, chàng là người duy nhất mà nàng nhớ trong lòng, nhưng tại sao hôm nay gặp lại, lại vẫn là kết quả như thế?
Mười năm trước chàng cũng rời đi như thế, nàng không biết tên họ của chàng, không biết thân phận của chàng, chỉ là run rẩy nhớ kĩ đôi mắt của chàng, cùng với miếng đá mỏng xinh đẹp bên hông của chàng kia, nhớ kỹ mỗi chữ mà chàng đã nói với nàng.
Mười năm sau chàng cũng thay đổi cao lớn thêm, nhưng gương mặt kia vẫn tuấn tú như vậy, đôi mắt kia vẫn làm cho kẻ khác phải sợ, miếng đá mỏng đó vẫn bên hông của chàng…… Nàng vẫn không có dũng khí bước đến hỏi chàng một câu, rốt cuộc thì chàng họ gì tên ai, sau này nàng còn có thể gặp lại chàng lần nữa không.
……
“Mạnh đình huy, Cô làm sao thế?”
Nghiêm Phức Chi đuổi theo xuống dưới, giọng nói có chút ngơ ngác.
Nàng lắc đầu,“Không có gì.” Đôi mắt bị nắng chiếu có hơi cay cay, thế mà lại có cảm giác muốn khóc, dừng một lúc, mới mỉm cười nói:“Không phải là bảo đưa ta đến uống rượu à?”
___________
Đèn lồng rượu trà : là loại đèn lồng có ghi hai chữ rượu và trà ở trên.